Lê Hoàng Nguyên - Khoa Cấp Cứu
Nói đến rượu những người thuộc trường phái lãng mạn thường nghĩ ngay đến cô gái đẹp, quán bar, sàn nhảy và những bữa tiệc thâu đêm; những nhà văn chương thường nghĩ đến rượu và thơ; còn những nhà xã hội học thường có vẻ bi quan hơn thì nghĩ ngay đến rượu với chửi nhau, đánh nhau thậm chí giết nhau, nghĩ đến tai nạn giao thông.... Ít ai nghĩ đến đặt vấn đề “Rượu và Cấp cứu”. Nói chung, nói đến rượu người ta thường nghĩ ngay đến chốn ăn chơi, tiêu sầu còn cấp cứu thì lại chẳng bao giờ là chốn ăn chơi. Đặt vấn đề như vậy có vẻ khập khiễng bởi ngay về mặt xã hội thì đó cũng là vấn đề trái khóay rồi, mà về mặt từ ngữ thì vấn đề cũng có vẻ không ổn. Liên từ “và” chỉ dùng để nối những mệnh đề ngang hàng nhau như “Anh và em”, “Đêm và ngày” còn “Rượu” và “Cấp cứu” thì chẳng thể ngang hàng nhau được, chưa kể đôi khi cấp cứu còn có thể nghĩ đến như một động từ mà động từ thì chẳng thể “và” với danh từ được. Nhưng khi chúng ta đặt vấn đề như vậy thì nó gần nhau có vẻ thực tế, dễ liên tưởng và trong bài viết này thì rượu cũng có mối liên hệ mật thiết với cấp cứu.